Sau khi chào con gái về quê, mẹ Phương ôm con mà nước mắt rưng rưng, họ biết cuộc sống rồi đây muôn phần gian khổ, nhưng họ chẳng thể tin được rằng, từ đây con gái họ bước vào một gia đình chỉ trọng vật chất mà chẳng màng đến hai chữ tình yêu.
Đêm tân hôn, khi mẹ chồng đang bận thay quần áo thì Tuấn kéo Phương ra phòng khách mở thùng đựng phong bì để xem số tiền mừng. Khi hai vợ chồng cười đùa rôm rả, Phương có trêu chồng: “Tiền này để dành khi con chào đời mình mua một cái nhà thật to, có vườn, ban công thật rộng anh nhé”.
Chỉ vì câu nói vô tư đó mà Phương lãnh cái tát đau đớn- Ảnh minh hoạ.
Chẳng ngờ, khi Phương vừa dứt lời, cô bỗng giật mình vì mẹ chồng đang đứng sau lưng, thái độ vô cùng phẫn nộ. Khi Phương đứng dậy chưa kịp nói gì, cô đã lãnh nguyên cái tát như trời giáng đau điếng: “Cô dám”. Sau đó, mẹ chồng Tuấn dùng không ít lời lẽ chỉ trích cho rằng cô là gái nhà nghèo nhưng đua đòi ăn chơi.
Bà dùng những từ nặng nề khi cho rằng cô không môn đăng hộ đối với con trai bà và dằn mặt: “Nhà cô chẳng có gì ngoài một chỉ vàng, mà biết đâu nó là tiền con trai tôi. Vì thế, đừng có mà đòi công bằng trong gia đình này. Cô xem, người ta đi lấy chồng có nhà này, xe nọ, nhà cô có gì? Thế mà còn to tiếng đòi nhà to, có ban công ấy à”.
Tuấn đứng đó, nhưng anh không dám hé răng nửa lời, vì từ bé anh chỉ biết chăm chăm nghe mẹ mình. Khi anh lên tiếng giải thích, mẹ anh đã đặt tay lên mồm con trai: “Con im lặng, dạy vợ là phải dạy từ bây giờ. Đừng để sau này nó lộng hành, cắm cái sừng to đùng lên đầu rồi mới dạy”.
Phương không nói gì, cô im lặng bỏ lên phòng ôm mặt khóc nức nở. Cô chẳng ngờ đêm tân hôn của cô lại đầy nước mắt như thế. Có lẽ cô có nằm mơ cũng không tưởng tượng được. Cô khóc, cô trách Tuấn đã không dám đứng ra bênh vực mẹ con cô, rồi đây cuộc sống của cô sẽ thế nào trong căn nhà này, với người mẹ chồng khắc nghiệt như thế?