Một lần tôi trực 3 đêm liên tục ở cấp cứu nhi đồng 1, thức trắng 3 đêm. Sáng ngày thứ tư, tôi đi lên cầu thang lên khoa 3CD thì xém xỉu mấy lần. Leo có 3 tầng lầu mà phải ngồi nghỉ 2 lần, sức vóc của một thanh niên 25 tuổi mà cũng đuối. Hôm đó lái xe về nhà suýt đâm vô gốc cây trên đường Trần Hưng Đạo, TP.HCM.
Một ngày nọ cay đắng nhìn đứa bạn cũ cũng là bác sĩ mà không có việc làm, vì đói nên đi làm trình dược viên. Bạn bảo viết toa Cefixime một viên 16 nghìn (hồi 20 năm về trước 16 nghìn đồng lớn lắm) và bác sĩ được 2 nghìn đồng. Tôi nhìn bạn xong rồi gật đầu vì không muốn bạn buồn, nhưng biết là sẽ không viết vì 2 lẽ.
Thứ nhất, tôi ít cho kháng sinh.
Thứ hai, tôi luôn cho mấy thứ rẻ tiền mà trị hết bệnh trước, còn thứ mắc tiền như vậy thì hiếm hoi mới cần tới. Sau đó bạn cũng không gặp tôi nữa. Đừng bảo tôi có tâm, chẳng qua tôi từ nhỏ lớn gia đình khá giả, không phải nuôi ai, không đói nên mới có thể từ chối, còn nếu ngược lại thì chưa chắc.
Tôi qua Mỹ, nói lương bác sĩ ở Việt Nam 200-300 USD một tháng, đồng nghiệp Mỹ nhìn tôi tưởng tôi kể chuyện xạo. Tôi cười bảo xạo làm gì.
Tôi làm việc ở Mỹ đã lập kỷ lục là khám 115 bệnh nhân trong 8 tiếng đồng hồ. Bác sĩ nhi bên đây khám chừng 40 bệnh là nhảy tưng tưng rồi, nên ai nghe tôi kể cũng tròn mắt kinh ngạc. Tôi cười bảo chuyện thường ngày ở Việt Nam ấy mà.
Tôi đi nội trú bên Mỹ, nội trú ở Mỹ so với Việt Nam cũng dễ thôi. Tôi đi thực tập ở khoa sơ sinh, nổi tiếng là chọc dò tủy sống không trật. Sao trật được khi mà ở Việt Nam ngày nào cũng chọc 4-5 ca. Còn đặt nội khí quản trong 3 năm nội trú ở Mỹ tôi đặt được 10 lần, không trật lần nào vì ở Việt Nam trực cấp cứu gần như ngày nào cũng đặt nội khí quản.
Mấy bạn học bác sĩ ở Mỹ hay đòi quyền được đòi hỏi và mấy bạn đó tối ngày khiếu nại này kia lên bộ môn, lên hội đồng nội trú, phàn nàn đủ thứ từ làm nhiều giờ cho tới các quyền lợi khác. Có lần bạn đó tới hỏi tôi có phàn nàn gì nói luôn để thêm. Tôi nói không có gì phàn nàn. Bạn trố mắt nhìn tôi, tôi nhún vai nói có gì đâu mà phàn nàn. So với nơi tôi từng ở và làm việc trước đây, nơi đây là thiên đường rồi. Từ đó tới sau không thấy ai hỏi nữa hết.