Buổi sáng ngày ra mắt gia đình người yêu, Tú đến đón tôi. Anh chở tôi vào một tiệm hoa rồi bảo người bán gói cho mấy hoa hồng trắng. Tôi rất ngạc nhiên. Tôi hỏi, anh bảo mẹ anh mất rồi, tôi đến thăm tặng bà mấy đóa hồng trắng, có lẽ bà sẽ rất vui.
Tôi hơi sửng sốt khi nghe Tú nói thế. Bởi hôm trước, anh còn bảo với tôi bố mẹ anh vừa từ nước ngoài về. Lúc này Tú mới nói thật, anh nói thế vì sợ tôi chê gia đình anh. Anh mất mẹ từ 3 năm trước. Theo như lịch để tang thì còn hơn một tháng nữa anh sẽ mãn tang mẹ. Lúc này có thể cưới vợ được rồi. Tôi nghe mà giận Tú khủng khiếp. Tôi đâu chê bai gì gia đình anh. Tôi yêu anh vì nhân phẩm chứ có phải vì tiền bạc gì đâu?
Anh dừng xe ở ngoài cổng. Nhà Tú khá bình thường nhưng có một giàn hoa giấy rực rỡ, rất đẹp. Tôi đứng mân mê mấy đóa hoa giấy thì Tú gọi tôi vào nhà. Tôi cầm bó hồng trắng vào nơi Tú đang đứng rồi chết sững khi thấy người phụ nữ trong tấm ảnh trên bàn thờ.

Tôi ôm mặt bật khóc nức nở khi thấy tấm ảnh trên bàn thờ đỏ hương. (Ảnh minh họa)
Người đó chẳng phải là người phụ nữ đã cứu tôi 10 năm trước sao? Người phụ nữ nhẹ nhàng lau mặt cho tôi, nhẹ nhàng động viên tôi, nhẹ nhàng còn hơn cả cách mẹ đối xử với tôi. 10 năm nay, tôi luôn tìm kiếm bà để trả ơn. Thế mà cuối cùng bà lại mất trước khi tôi tìm được. Khuôn mặt ấy, 10 năm qua tôi vẫn cố nhớ tới như nhớ người mẹ thứ 2 của mình.
Thấy tôi đứng bàng hoàng sửng sốt, Tú có vẻ ngạc nhiên lắm. Anh nắm lấy tay tôi hỏi han nhưng tôi chẳng còn nghe gì nữa cả. Tôi ôm mặt bật khóc nức nở. Tú lúng túng ôm tôi hỏi han nhưng tôi có trả lời được đâu.