Rồi tôi yêu anh đơn phương. Tôi luôn mong ngóng điện thoại và cơ hội được gặp anh. Người thân và bạn bè biết nên tạo điều kiện để chúng tôi đi chơi chung nhiều lần. Anh ly dị vì vợ ngoại tình, để lại toàn bộ tài sản cho vợ và ra đi tay trắng. Sau khoảng 6 tháng cố gắng kết nối và bóng gió thể hiện tình cảm, cuối cùng anh cũng thổ lộ với tôi. Anh nói thầm yêu tôi từ những lần đến nhà chơi, lúc tôi còn chưa nhớ mặt anh, nhưng lại không muốn làm tôi buồn, vì anh không thể mang lại hạnh phúc cho tôi. Anh không cho tôi biết lý do. Tôi đoán anh bị yếu sinh lý nhưng vẫn yêu anh và cảm thấy thật sự rung động trước những chia sẻ của anh. Đối với tôi, vấn đề sinh lý chỉ là chuyện nhỏ, có thì tốt, không có cũng chẳng sao, tôi coi trọng sự kết nối về tinh thần nhiều hơn.
Lần đầu tiên gần gũi, tôi bị anh ép, tôi đã từ chối, đuổi anh về nhà và khóc nhưng anh vẫn tiếp tục. Anh dường như không nghe thấy những gì tôi nói, cũng không biết tôi đã khóc. Sau lần đầu đó, tôi trách anh vô tâm và 2 người im lặng 2 tuần. Vì quá nhớ anh nên tôi đã chủ động gọi cho anh trước. Tôi cảm thấy việc gần gũi là quá vội vàng, nên đề nghị anh cho thêm thời gian tìm hiểu, đến khi tôi thật sự thoải mái thì tiếp tục chuyện đó. Một lần, anh nghỉ việc cả ngày đến nhà tôi chơi, hôm đó tôi ở nhà một mình và anh đòi hỏi chuyện đó. Tôi dứt khoát từ chối. Anh rất thất vọng, trách và nghi ngờ tôi không yêu anh thật lòng. Tôi cảm thấy thương anh nhiều nên để chuyện đó diễn ra thêm 2 lần nữa. Mỗi khi gặp nhau, tôi chỉ muốn được nói chuyện và quan tâm anh. Nếu anh bị yếu sinh lý, tôi sẵn sàng đồng hành cùng anh, không chữa khỏi thì tôi càng thương anh hơn thôi. Bao nhiêu năm sống với chồng cũ, 3 tháng làm một lần tôi vẫn thấy bình thường và chưa bao giờ phản bội chồng dù có người tán tỉnh.
Sau 3 tháng yêu nhau, tôi chia tay anh vì nhận ra anh là người ích kỷ, không yêu và không tôn trọng tôi. Tôi luôn nhớ đến anh, nhưng tôi cảm thấy nhẹ lòng và thanh thản với quyết định của mình. Cuộc sống không có đàn ông bên cạnh của tôi vẫn ổn. Ngày 8/3, tôi đi xem ca nhạc một mình mà chẳng thấy chạnh lòng. Đơn giản là tôi làm những gì mình thích thôi. Từ giờ, tôi cứ yên tâm sống cuộc sống như vậy, tự yêu bản thân, chăm con tốt và tiếp tục các hoạt động từ thiện. Tôi xin cảm ơn tất cả các ý kiến đóng góp của độc giả đã giúp tôi thêm tỉnh táo và vững tin hơn trong quyết định của mình.