Sống được hai năm, mẹ tôi bắt đầu thay đổi cách đối xử với em. Nguyên do vì bà nhận thấy vợ tôi không có một điểm nào để chê bai. Vì là giáo viên nên vợ tôi mở một lớp học dành cho mấy đứa trẻ nghèo trong xóm. Một tuần em dạy chúng 3 buổi tối, không những không lấy một đồng nào mà em còn mua sách vở tặng chúng. Tụi nhỏ trong xóm vì thế mà thương em lắm, cái gì ngon, đẹp cũng đem qua “tặng cô Nhung”.
Thế mà ông trời lại thật nhẫn tâm. Nửa năm trước, vợ tôi đau bụng quằn quại. Tôi cứ tưởng em bị đau ruột thừa nên đưa em vào viện. Kết quả thăm khám khiến tôi choáng váng: vợ tôi bị ung thư trực tràng. Gia đình tôi khi biết tin đã thống nhất sẽ giấu em để em không suy nghĩ nhiều. Nhưng vì bệnh ấy buộc phải hóa trị nên chúng tôi không giấu em được.

Tôi biết mình ích kỉ nhưng tôi muốn em trọn vẹn khi qua thế giới bên kia. (Ảnh minh họa)
Khi biết tin, em chỉ ngồi lẳng lặng rồi hỏi: “Nếu em chết, anh sẽ tiếp tục dạy bọn trẻ ở nhà cho tới khi chúng tốt nghiệp tiểu học nhé”. Mẹ tôi nghe xong câu nói đó đã phải quay đi chỗ khác mà lau nước mắt.
Nửa năm chữa trị, bệnh của em càng lúc càng nặng hơn. Tuần trước, em yếu ớt nói di nguyện với tôi: “Nếu em chết, anh phải chăm con thật tốt. Trước khi chết, em muốn đăng kí hiến giác mạc, nội tạng cho y học. Em muốn sống có ích”. Tôi lặng người đi. Nhìn em yếu ớt nằm trên giường bệnh, tim tôi thắt lại.
Từ đó, cứ tỉnh lại, em lại hỏi tôi về giấy tờ, thủ tục hiến nội tạng, giác mạc sau khi chết. Dù đau đớn nhưng tôi vẫn đi hỏi han và làm các thủ tục cho em. Tôi tin rằng người tốt như em sẽ được hạnh phúc khi sang thế giới bên kia. Một phần cơ thể của em sẽ có ích cho những người khác. Cảm ơn mọi người đã chia sẻ cùng vợ chồng tôi.