Khi vợ vừa sinh xong, mẹ cố gắng giằng bằng được đứa con trên tay bác sĩ và nói, xem có giống tôi không, hay lại giống thằng khác. Vợ tôi buồn lắm vì câu nói đó, những ngày sau đó mẹ vẫn có những câu nói làm tổn thương vợ, nhưng tôi không thể đứng về phía vợ để trách móc mẹ, vì mẹ tôi già rồi, lại hay tự ái.
Tôi nói vợ thông cảm, tôi sẽ lựa khi nào phù hợp để nói với mẹ đừng nói vậy với vợ tôi nữa, nhưng vợ lại cho rằng tôi thiếu bản lĩnh, hay bênh mẹ mà coi thường vợ. Mâu thuẫn càng đẩy lên cao khi chúng tôi sống chung nhà với bố mẹ, mẹ vẫn khó tính, còn vợ tôi thì hay chấp vặt.
Vợ đòi ra ngoài ở riêng, nhưng tôi không thể làm theo những gì cô ấy yêu cầu, bởi tôi là con trưởng trong gia đình, bố mẹ tôi thì hay đau yếu, không chỉ vì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt mà bỏ bố mẹ ở mình để ra ở riêng. Đó là lý do vợ ngoại tình, cô ấy cố tình làm vậy để ly hôn, nhưng tôi không muốn ly hôn, vì nghĩ cho con, nghĩ cho bố mẹ. Tôi cắn răng chịu đựng một mình không dám nói với ai chuyện vợ ngủ với người khác, cứ tưởng vợ sẽ nghĩ lại mà xấu hổ, mà toàn tâm toàn ý với tôi, với con.
Nhưng ly hôn không được, vợ quay sang xúc phạm tôi, cô ấy nói tôi thiếu bản lĩnh, không xứng làm chồng, rồi vì tôi mà cô ấy mới ngủ với thằng khác. Có lẽ tôi đã sai lầm khi quyết định im lặng để chờ đợi vợ hối hận sau những gì cô ấy đã làm. Cô ấy không xứng đáng với những gì tôi đã làm cho cô ấy trong suốt những năm qua. Ly hôn, có lẽ là giải pháp tốt nhất cho chúng tôi trong lúc này, chỉ thương con không được sống hạnh phúc bên bố mẹ như nhiều đứa trẻ khác.